TIN GAME

Game is you tinh thần cả tuổi thơ

Rate this post

Game, món ăn tinh thần đã gắn liền với tuổi thơ của anh em, nhưng bạn đã bao giờ nghĩ về việc nghiện game chưa?

“Sao bữa ăn điểm kiểm tra thấp vậy con? Đầu cắm lại vào trò chơi mà bỏ bê học đúng không? Giờ mày thấy mày chơi nhiều lắm, mày phải để tao đánh, mày mới bỏ game mà lo học không đúng. ”

Tôi vẫn nhớ như trong những lời nói đó của mẹ mình, những lời bà vẫn thường nói mỗi khi tôi bị điểm thấp. Và đi kèm với những lời nói đó thường là những trận đấu roi “tả tơi”. Nhưng cũng có thể mặc dù cho mẹ tôi đánh giá tôi, có la tôi đến nhường nào thì với tôi, trò chơi vẫn như người mà bạn tri kỷ không thể tách rời.

Tôi chơi game rất nhiều, chơi tới độ quên đi việc học, nên thành tích học của tôi cũng có bát bát.

Tôi chơi game rất nhiều, chơi tới độ quên đi việc học, nên thành tích học của tôi cũng có bát bát.

Tôi đã bắt đầu trò chơi từ khi còn khá nhỏ. Năm tôi lên 4, mỗi khi tôi tự do, ông lại cho tôi ngồi coi ông chơi tựa game “Đế chế” một thời. Vì được tiếp cận với game từ khá sớm, dù thuộc thế hệ GenZ, tôi cũng từng chơi qua những tựa game huyền thoại, gắn liền với tuổi thơ của rất nhiều 8x, 9x như Contra, GTA, bắn trứng khủng long,… Hồi đó chơi thì tôi chủ yếu chơi bằng máy tính của bố mình. Bố tôi là một người rất thích chơi game, và ngọn lửa đam mê đó của ông rất nhanh đã truyền cho tôi. Nhìn bố trí game mà tôi rất mê, cứ ngồi chơi không rời mắt. Sau khi bố làm việc, tôi lại lấy máy của bố mà chơi game. Tôi rất thích chơi game, đặc biệt là những tựa game mang tính chiến thuật cao như “Đế chế”, vì đơn giản tôi thích những gì mang tính thử thách, khó khăn để có thể hiện khả năng của chính mình. Và trong khi những đứa trẻ trong xóm thì mải mê chơi đùa ngoài bãi đất trống, tôi vẫn đang ru rú trong nhà, ngồi chơi “Đế chế” với bố của mình.

Khi đến tuổi đi học, ngoài giờ học trên trường và lúc làm bài tập, tôi vẫn dành được một chút thời gian để chơi game với bố. Vì hồi đó học cũng dễ nên tôi cũng không quá áp lực, chỉ tranh thủ học cho xong bài thì lại cùng bố đi chinh chiến với những người chơi khác trong “Đế chế”, hoặc đi đảo những trò chơi ngoại tuyến. Lúc đó mẹ tôi cũng không hay làm gì nhiều khi chơi trò chơi của tôi, vì mẹ tôi lúc đó vẫn rất thoải mái, miễn phí học xong là chơi liền. Dần dần, tôi thích đắm mình trong thế giới ảo của trò chơi. Tôi không thích tiếp xúc với người ngoài đời, mà lại tận hưởng những khoảnh khắc được thả sức thi đấu hết mình trong game “Đế chế”. Bạn bè của tôi cũng không nhiều, chủ yếu là mấy thằng bạn cùng đam mê. Vì dành nhiều thời gian chơi game nên tôi chơi cũng khá giỏi, và nhận được nhiều lời khen ngợi từ chính những thất bại của mình. Điều đó, cộng thêm danh sách thật của tôi không thể giấu được khi chơi game, tôi cảm thấy rất hạnh phúc và chả muốn rời xa thế giới ảo mà chính trò chơi đã được trả lại.

Nhưng khi up những lớp trên thì đó lại là một vấn đề. Lên cấp hai, cấp ba, cuộc sống của tôi thay đổi mặt. Tụi em thân thiết, học lại khác trường, cộng với bản tính nhẹ nhàng, vô số giao tiếp, trong lớp tôi gần như là cô lập, cảm thấy rất đơn giản vì không quen lấy một ai để nói chuyện. Tôi luôn phải che giấu cảm xúc thật của chính mình, và luôn rất mệt mỏi về mặt tinh thần mỗi khi đến trường. Còn bố mẹ tôi thì hay cãi nhau, không khí gia đình luôn rất căng thẳng. Sao lúc bố cũng rất hiểu và thường trở về nhà với các dạng nói, rất hay tức là mẹ con tôi. Mẹ tôi thì rất buồn và gần như suy nghĩ, còn tôi thì cũng chẳng mấy vui vẻ với đời sống gia đình như vậy. Chứa đựng bao nhiêu uất ức trong lòng nhưng không thể nói ra, tôi trở lại tìm trò chơi để giải tỏa. Cứ sau giờ tan học là tôi lại chạy về nhà, bật máy tính lên và lao đầu vào trò chơi để quên đi những mệt mỏi, bận rộn của cuộc sống thực tại. Tôi chơi game rất nhiều, chơi tới độ quên đi việc học, nên thành tích học của tôi cũng có bát bát. Và đó là lý do mà mẹ tôi vẫn thường làm đối thoại, giống như ở trên. Nhưng thật sự vào lúc đó, trò chơi chính là nơi duy nhất mà tôi thuộc về, là nơi mà tôi thấy tình yêu của bạn, được giải tỏa những cảm xúc tiêu cực vốn phải nén rất lâu. Biết từ bao giờ mà tôi phải dựa vào thế giới ảo của trò chơi để có thể nói ra những nỗi lòng của chính mình.

Nhưng rồi tôi đã gặp được một người đã thay đổi đời sống của mình, đó chính là cô giáo chủ nhiệm lớp 12 của tôi. Left Ngược với những giáo viên trước, cô ấy lại rất quan tâm đến tôi. Thấy tôi kiến ​​thức còn yếu, cô thường dành thời gian để dạy thêm cho tôi sau thời gian học. Ban đầu, tôi không muốn học, nên toàn tâm toàn ý về trò chơi, bởi có thể vài ba phút học rã rời sao bằng trò chơi được. Nhưng khi cô trao đổi với mẹ tôi, tôi lại không có một lựa chọn nào khác. Lúc đầu tôi cũng không mấy hứng thú, nhưng càng học lại càng thích thú, vì cô giảng bài rất dễ hiểu. Từ từ, kiến ​​thức tôi chắc chắn hơn và điểm số tôi cũng cải thiện. Không chỉ phụ đạo cho tôi mà cô ấy vẫn sẵn sàng nghe tôi tâm sự hết nỗi lòng của mình. Phải lâu lắm mới kể từ lúc tôi chia sẻ những bí mật của mình cho người khác, và người giúp đỡ các công cụ tháo dỡ tải trọng tâm và vượt qua tiếng rè của mình. Dần dần, tôi làm quen được nhiều bạn mới và cũng chơi trò chơi một cách có điều độ hơn. To rồi tôi mới nhận 1 điều: game không chỉ giúp tôi giải trí đơn giản, mà đó là đam mê, là nơi tôi gỡ bỏ những áp lực của cuộc sống này, nhưng chơi game quá nhiều ảnh hưởng không nhỏ to the life of my. Game open ra a world virtual period, mọi nơi được thỏa mãn sức tương tác với những người chơi khác, được giải trí, xả stress sau những giờ học, giờ làm căng thẳng. Chỉ cần cân bằng hợp lý trò chơi thời gian để chơi game thì bạn mới có thể giải trí bằng trò chơi nhưng vẫn đảm bảo được việc học và công việc của chính mình. Trò chơi đúng mực không giúp bạn có thể thư giãn tinh thần mà vẫn giữ cho đầu bạn tỉnh táo, hỗ trợ bạn học tập và làm việc có hiệu quả hơn. Hãy chơi game có mực nhé, các game thủ!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *