TIN GAME

Lo lắng cuộc sống tuổi 19

Rate this post

Tuổi 18 đối mặt với nhiều nỗi lo đời nhưng tôi thấy e ngại và chưa đủ trưởng thành đối với cuộc sống chung.

Các bạn có giống tôi không? Tôi không học đại học chỉ đi học nghề. Tôi vừa thi đỗ tốt nghiệp cấp 3. Tôi đã thi tốt nghiệp một lần vào năm thứ nhưng không đỗ. Tôi xin việc làm công nhận ngay sau khi rớt nhưng mẹ tôi bảo vệ ít nhất cũng phải có bằng cấp 3, tôi phải kiên nhẫn thêm một năm nữa. Đó là một năm cực hình, tôi sống rất căng thẳng, tôi làm việc cả ngày và học phụ đạo vào buổi tối, thậm chí là quên đi trò chơi mình yêu thích vì căng thẳng.

Tôi làm việc cả ngày và học phụ đạo vào buổi tối, thậm chí là quên đi trò chơi tôi yêu thích vì căng thẳng

Tôi làm việc cả ngày và học phụ đạo vào buổi tối, thậm chí là quên đi trò chơi tôi yêu thích vì căng thẳng

Các bạn có mặc định là con trai nhưng làm việc nặng và nhiều như vậy, tôi cũng không tránh khỏi mệt mỏi, đến lớp học tối thiểu như không còn sức lực. Tôi bỏ qua một năm giá như mình đỗ ngay từ lần đầu tiên, không cần mệt mỏi như thế này nữa. Nhưng dù sao đó cũng là tin nhắn lỗi của mình tôi vẫn phải tiếp tục cố gắng nếu không mất thêm một năm vô nghĩa.

Trước ngày thi tôi áp dụng vì sức khỏe đi xuống ăn mì gói quá nhiều và thức. Cuối cùng tôi cũng có cảm giác buồn cười vì tôi đã làm tốt nghiệp vụ chính thức. Mẹ tôi là người vui nhất. Tôi nghĩ từ bây giờ tôi đã có thời gian để kiếm tiền. Tôi không thích học tập lắm.

Mặc dù thích hợp kiếm tiền nhưng ngay lúc này tôi lại nhận ra những nỗi lo lắng mới. Lương công nhân trả từ giờ thấp các bạn biết đó, công việc cũng rất nặng nhọc. Tôi cần trả rất nhiều thứ như nhà trọ, xén xe, ăn uống, vv nên hiện tại tôi có chút căng thẳng khi luôn cảm thấy không đủ trang trải cho cuộc sống tự do của mình.

Mẹ tôi cũng là công nhân được trả lương theo giờ nhưng tôi nghĩ mẹ tôi đã già và chuẩn bị đến tuổi cần nghỉ việc. Tôi chỉ sống với mẹ. Hiện tại tôi nghĩ đến rất nhiều thứ, làm thế nào để nuôi mẹ, nuôi bản thân. Mẹ tôi không khỏe lắm. Tiền thuốc thang cho mẹ mỗi tháng thường rất nhiều. Tôi từng chạy xe bên ngoài không về nhà, vừa chạy vừa khóc vì biết mẹ mua thuốc để dành tiền sửa xe cho tôi. Tôi rất xấu hổ và mong mình lớn thật nhanh để giúp đỡ mẹ.

Tôi nhận cuộc sống không có gì là dễ dàng. Những người không có gì trong tay, xuất phát thấp như tôi hoặc chúng tôi chắc chắn sẽ cần phải có hiệu lực với da mới có thể có những điều kiện bình thường như căn hộ không bóng, chiếc xe không hư hỏng hoặc chỉ đơn giản là mua Thuốc không cần thêm bớt.

Tóm lại tôi viết ra tâm sự không phải để thở về số phận của mình mà tôi chỉ muốn nói tuổi 19 tôi rất tự hào vì đỗ tốt nghiệp và tôi đã đi làm. Tôi sẽ cố gắng hơn nữa để giúp mẹ, làm những gì mình thích, chơi lại trò chơi mà tôi đã lãng quên, và tôi hy vọng các bạn cũng vậy.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *