TIN GAME

Tuổi 27 vẫn tung tăng với trò chơi

Rate this post

Thế còn nhà, còn xe, còn sót lại trong lời trò chuyện mà ba mẹ muốn thì sao? Mặc kệ đời, mình vẫn thư giãn với game thôi.

Tôi 27, dân kỹ thuật, ra trường được ở đâu tầm 4 năm, quyết tâm thuê trọ không mua nhà, xe chạy một con AB mua cũ từ hồi năm 3. Trong khi bạn đồng niên trên công ty không thấy lối đi vào về, tôi vẫn đều đặn cuối tuần trà đá hạ tầng, cuối tháng thả lỏng lên núi, sống một cuộc sống vô tư.

Mẹ hay gánh vác, sắp xếp ba tuổi rồi đầu hai thứ tóc, sao mày trông coi như không thành công lên tí nào? Sao mày cứ thích chơi game thế?

Mặc kệ đời, mình vẫn thư giãn với game thôi.

Mặc kệ đời, mình vẫn thư giãn với game thôi.

Trưởng thành trong mắt mọi người, là ăn hàng hiệu, đầu tóc bóng, chạy xe con vừa sáng lên, cùng cô ấy yêu ngô ra khoai mang về mắt nội ngoại nhỉ? À còn đâu nữa, tốt nghiệp trường danh tiếng, có nhà ba căn, biệt thự ba tỷ, vệ sĩ xếp hàng dài từ đầu thôn đến cuối xóm…

Ôi thôi Lạc đề quá rồi. Tôi nghe xong cũng chỉ cười xòa cho qua. By in tâm tôi biết mẹ chỉ nói thế, bà thực sự chỉ mong tôi vui vẻ, bất kể con đường tôi chọn cho mình như thế nào. “Tao không mong nuôi mày được, tự nuôi sống bản thân cho tốt là được.” Mập, yêu cầu của mẹ tôi bé nhỏ vậy thôi. Vì vậy, tôi chọn làm người nhỏ giữa cuộc đời.

Làm một người nhỏ cũng vui lắm. Học một công việc đủ ăn, đủ chơi, đủ sống. Sáng sớm sớm một chút cùng bé Còi chạy bộ, gửi con ở cửa sổ dưới lầu nhờ trông thấy chiều đi về đón. Thỉnh thoảng đồng nghiệp đi dạo về việc quên bé mất tiêu, sẽ được nghe cô chủ gọi điện một bài hát kéo dài đằng đẵng hết xừ nửa đời. Tối tắm rửa đắp chăn, trực tuyến chơi vài trận đấu rồi ôm Còi đi ngủ. À must rồi, Còi là chó tôi nhận nuôi từ ba năm trước. Bởi vì mới dẫn xuất về nhom nhách nên tôi gọi bé là Còi.

Rồi sao, làm một người nhỏ bé thì sao? Trà đá cà phê không mày? Trò chơi họp mặt cuối tuần không mày? Bố mẹ tao tự dưng mấy bữa trước tên bắt mày. Ra Hạ Hiên không? Hay Bãi đá sông Hồng? This Season Tà Xùa đẹp lắm. Tết đi luôn. Quốc Khánh? Mai đi luôn.

Làm một người nhỏ cũng hơi phức tạp. Phiền mỗi lần về quê, các cô hàng xóm lại ngó qua đầu. Các bác các dì cũng réo gọi tên. Kêu Phong đấy à, dạo này thấy bóng nhỉ? Có người yêu cầu không? Thế nào? Ô hay thằng này mày lông bông đến khi nào, bằng tuổi mày con bác abcxyz tôi không thèm nghe nữa.

Làm một người nhỏ là mỗi lần họp lớp – khoe thành tích – đều chỉ đi qua, lớp trưởng lớp phó năm nào cũng bằng cách thần kỳ tìm thấy số điện thoại ba lần thay và tôi chỉ để hỏi, bạn này. , năm trước cũng không đi rồi năm nay phải ló mặt chứ? Ngày nào bạn nhỉ? Mùng 5 tháng sau, hai tuần nữa. Thế đấy bạn ơi, tầm đó mình đang chạy dự án trong Nam, chưa biết bao giờ xong đâu bạn ạ. Mình qua mình với mình nhé.

Làm một người nhỏ bé cần bỏ ngoài tai nhiều hơn một vài cái định kiến, tận hưởng nhiều hơn những cuộc vui không thể thiếu tên. Vậy thì tôi đã bỏ bóng vài cái thuộc tính tên trên người quản lý lớn, nhưng tôi không sợ. Tôi còn bé Còi, còn mẹ. Tôi còn vài trang web bạn chung chí hướng độc thân đến hết ế. Tôi còn cô chủ hay càu nhàu dưới sân.

Cuộc sống như vậy, chẳng cần lo nhiều về ngày mai. Tính vốn xuề xòa, tôi cũng lười nghĩ xa. If the same people we day to the a date, running up to run the time time time time to try only to live for the future after this thoải mái, tôi chọn hiện tại, bây giờ, được tự tại. Hạnh phúc chung quy mỗi người mỗi khác.

27 tuổi của tôi vẫn lông bông thôi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *